Trong số những cuốn sổ của bố mà mình giữ, có một cuốn màu nâu, bé bằng lòng bàn tay, bên trong giấy đã ngả vàng. Bố dùng cuốn sổ đó ghi chép kiến thức hồi học Dược. Bố vẽ biểu tượng ngành có hình con rắn, và mỗi mục lớn bố đều gạch chân bằng bút đỏ. Quyển sổ không dòng mà chữ nghĩa đều tăm tắp, phân cấp các mục rất chỉn chu.
Bố “chăm học” từ những điều rất nhỏ. Có lần bố gọi điện, khoe là dạo này bố đang “nghiên cứu” cách trộn mồi câu cá. Bố nói chuyện với mấy người, họ chỉ bố cách trộn mồi nào là bố cũng mày mò thử, khoe mình là “rang thính” thơm lắm, dù chả câu được con cá nào. Lần khác, bố đan hai cái vỉ đập ruồi, gửi ảnh cho mình xem. Được mình khen đẹp, bố vui lắm, rồi cặm cụm đan năm, sáu cái nữa. Bố bảo mấy cái về sau, càng đan càng đều tay. Ở tuổi 60, bố học cách gõ máy vi tính và sử dụng smartphone để theo dõi việc bán hàng và viết nhật ký. Lò dò, cặm cụi và vô cùng háo hức.

“Học tập suốt đời” là cụm từ mà mình nghe và dùng rất nhiều trong công việc. Mình nhận ra có một tấm gương gần gụi, chẳng xa xôi, là bố. Và thì ra, dù là học gì đi nữa, bố cũng có được mấy niềm vui giản dị.
Đây là hình ảnh quen thuộc những ngày bố hoá trị, rụng hết tóc mà vẫn cặm cụm viết lách. Mỗi lần đi viện, bố cũng không quên mang cái bì đựng quyển vở, mấy cái bút bi và cái bút xoá xanh Thiên Long.
Những dòng nhật ký cuối, bố viết một bài thơ về biển. Bố ví những con sóng với trầm luân trong kiếp người, những lần cả giận và những tiếc nuối của bố. Bố dặn mình hãy theo đuổi sự học, giữ lấy sự hồn nhiên và tình thương trong mọi việc mình làm.
Một bài viết mình thích có tên “Sống tiếp khi một người thân ra đi”, có đoạn:
“Ông tôi là một người kể chuyện giỏi, và lời của ông được trao tới tôi, để tôi tiếp tục kể về những tâm sự của ông, và về thế giới vẫn liên tục chuyển động mà tôi muốn ông được nhìn thấy.”

Mình cũng sẽ tiếp tục học, để kể bố Thắng nghe về thế giới rộng lớn và sống động ngoài kia.