“Cười đến hơi thở cuối cùng”

Dạo này, sáng nào mình và Hương cũng ngồi uống trà đá cả tiếng đồng hộ rồi mới đi làm.

Sáng nay gặp bà cụ tóc bạc trắng, ngồi vắt chân uống trà đá, tay gõ nhịp trên bàn, mình trêu Hương “Nhìn Trang của 50 nữa kìa!”.

Có gia đình bàn bên cạnh, cả nhà mặc áo tím. Bà trêu, bảo nhìn như chùm hoa bằng lăng. Rồi một chú bàn bên, mặc cái áo hoa hoè hoa sói. Bà lại tếu bảo chú mặc áo đàn chim. Ngồi cách mình mấy bàn, bà vẫn nhìn mình, hỉ hả nói chuyện như quen thân. “Ở đây thích nhỉ, view đẹp, lại toàn người đẹp”. (OK bà tôi, nói “view” mới đỉnh chứ!).

Bà tiếp “Bà thấy bà sinh nhầm thời…”. Đại ý bà bảo là bà thích viết văn mà giờ già rồi. Mình trêu bảo giờ vẫn viết được chứ bà ơi. “Ừ, kể ra ngoài 80 tuổi như bà, viết về cuộc đời cũng hay phết nhỉ?”

Lúc sau, có bà bạn đi chợ ngang qua, vào ngồi uống trà đá cùng. Bà đeo khăn cổ, vòng vèo phụ kiện đủ, đi giày thể thao. Mình trêu Hương, đích thị là “Hương và Trang của 50 năm tới”. Hương gật gù. Bà bạn kia làm ngụm trà đá, rồi hồ hởi khoe nải chuối chín mới mua.

Bà bạn về được một lúc, bà mới nhấp nhổm chuẩn bị về. Cô áo bằng lăng tím khen bà áo đẹp. Bà tíu tít “Ngày mai như nào thì hôm nay vẫn phải tươi như hoa”.

“Cười đến hơi thở cuối cùng, bà nhỉ?”, cô đáp.

Hôm chơi trò “Nếu là một đồ vật, mình sẽ là…”, mình bảo mình sẽ là một cốc trà đá. Vì cốc trà đá bình dân, và mỗi khi ngồi uống trà đá, mọi người thảnh thơi và nói những câu chuyện vui vẻ.

Bình luận về bài viết này